[hān]
〈名〉
(形声。从鼻,干声。本义:酣睡时粗重的鼻息声) 同本义
鼾睡床上。——明· 魏禧《大铁椎传》
又如:打鼾;鼾息(熟睡时的打鼾声);鼾呼(睡觉打呼噜);鼾鼻(打呼噜);鼾鼾(熟睡时的呼噜声。);鼾眠(鼾卧、鼾咍、鼾寝、鼾睡。都指熟睡时发出鼾声)
[hān]
[hān]
[hān]
打鼾 [dǎ hān]
鼾声 [hān shēng]
鼾睡 [hān shuì]
鼾咍 [hān hāi]
黑鼾 [hēi hān]
鼾呼 [hān hū]
鼾眠 [hān mián]
鼾齁 [hān hōu]
鼾鼻 [hān bí]
鼻鼾 [bí hān]
鼾鼾 [hān hān]
鼾卧 [hān wò]
鼾寝 [hān qǐn]
齁鼾 [hōu hān]
沈鼾 [shěn hān]
鼾息 [hān xī]