[cōng]
〈形〉
(形声。从耳,总声。本义:听力好)
同本义
聪,察也。——《说文》
听曰聪。——《书·洪范》
闻审谓之聪。——《管子·宙合》
耳彻为聪。——《庄子·外物》
尚寐无聪。——《诗·王风·兔爰》
又如:聪耳(听觉灵敏的耳朵)
明察。指耳闻声音而心能辨别其是真假
耳不能两听而聪。——《荀子·劝学》
屈平疾王听之不聪也。——《史记·屈原贾生列传》
又如:聪察(擅长审辨);聪察轩昂(明察真伪,仪态不凡);聪听(明于听取;明于辨察)
聪明,有才智
听曰聪,聪者,能闻事而审其意也。——《春秋繁露·五行五事》
瞻今已八岁,聪慧可爱。——《三国志·诸葛亮传》
聪者不得用其诈。——《韩非子·有度》
不聪敬止。——《诗·周颂·敬之》
又如:聪哲(聪明多智);聪明自误(天资聪明的人,反被聪明所误);聪智(指聪明而有才智)
〈名〉
听;听觉 。
如:左耳失聪
[cōng]
[cōng]
[cōng]
聪明 [cōng míng]
聪慧 [cōng huì]
聪颖 [cōng yǐng]
失聪 [shī cōng]
天聪 [tiān cōng]
聪利 [cōng lì]
聪哲 [cōng zhé]
聪悟 [cōng wù]
聪惠 [cōng huì]
聪刻 [cōng kè]
聪察 [cōng chá]
圣聪 [shèng cōng]
严聪 [yán cōng]
聪令 [cōng lìng]
丹聪 [dān cōng]
聪了 [cōng le]
聪智 [cōng zhì]
聪记 [cōng jì]
聪黠 [cōng xiá]
聪亮 [cōng liàng]
聪谋 [cōng móu]
聪鉴 [cōng jiàn]
聪慜 [cōng mín]
宸聪 [chén cōng]
钟聪 [zhōng cōng]
聪隽 [cōng jùn]
聪朗 [cōng lǎng]
聪识 [cōng shí]
聪耳 [cōng ěr]
黈聪 [tǒu cōng]
神聪 [shén cōng]
司聪 [sī cōng]
亶聪 [dǎn cōng]
聪俊 [cōng jùn]
聪解 [cōng jiě]
掩聪 [yǎn cōng]
聪警 [cōng jǐng]
睿聪 [ruì cōng]
扆聪 [yǐ cōng]
帝聪 [dì cōng]