[bài huà shāng fēng]
[bài huà shāng fēng]
[bài huà shāng fēng]
笑你个齐人太妄,可正是败化伤风轻薄郎。 ◎明·孙仁孺《东郭记·钻穴隙》
[bài huà shāng fēng]
伤风败俗 [shāng fēng bài sú]
伤、败:败坏。指败坏社会风俗。多用来遣责道德败坏的行为。
伤化败俗 [shāng huà bài sú]
指败坏教化和风俗。
[bài huà shāng fēng]
高风亮节 [gāo fēng liàng jié]
高风:高尚的品格;亮节:坚贞的节操。形容道德和行为都很高尚。
- 败化伤风
- 风雨交加
- 加人一等
- 等闲之辈